Đêm đêm, e vẫn luôn thầm gọi tên a.A có biết ko?A có biết rằng trong trong tâm trí e luôn có hình bóng của a!E nhớ ánh mắt dịu hiến của a,nhớ nụ cười đáng yêu của a.E nhớ cái ngày ấy,cái ngày mà e nhận ra rằng,a thật có nghĩa đối với đời e.Nhưng cuộc đời thật bất công, đã bắt e fải xa lìa a mãi mãi.Mãi maĩ và mãi.Giờ đây ngồi viết những dòng này,long em vô cùng thổn thức.E đã khóc,khóc rất nhiều.Chỉ vì anh.Chỉ vì biết rằng a như hình bong lướt qua đời e.Chỉ vì biết rằng đời này e mãi ko có a. Đã biết bai lần em tự nhủ rằng là mình fải cố gắng,là ko có a e vẫn có thể sống dc.Nhưng ko,hình bong của a,tất cả con người a,e ko thể nào xoá nhoà trong kí ức.Nỗi nhớ về 1 thời ta có nhau vẫn luôn in hằn trong trái tim e. Đêm tối,ngối ngắm những jọt mưa rơi,long e đau thắt,e cứ khóc mãi để rồi thiếp đi trong jấc mơ về 1 ngày đc gặp lại a, đc có anh.Ta tay trong tay,mãi mãi bên nhau ko xa rời.Sáng ra tỉnh dậy,e mới nhận ra đó cũng chỉ là mơ.Nhưng rồi, ánh nắng mặt trời chiếu vào căn fòng e.Sau cơn mưa, mặt trời thật sang.E chợt nhận ra rằng e đã nghĩ về a quá nhiều rồi,e xứng đáng có được nhiều hơn những j’ e đã có,e fải sống tốt hơn.E sẽ mãi chỉ coi n~ ngày e bên a là 1 kỉ niệm đẹp.Rằng đời em hạnh fúc khj đc gặp a.